[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Có lẽ may mắn của Ran dồn hết vào phỏng vấn với tập đoàn nhà Shinichi, nên bây giờ phỏng vấn ở đâu cũng đều hẹn lại. Mà lý do từ chối cũng khiến Ran muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong.
  • Lần đầu tiên, là một cô gái, Ran chỉ ứng tuyển bộ phận tài chính. Cô ấy lấy lý do Ran không có kinh nghiệm, chỉ một bằng đại học loại giỏi và kinh nghiệm làm ở tập đoàn Pr.Life không thể ứng vào. Sau khi Ran rời đi, cô nghe phong phanh là tổng giám đốc nhà đó yêu thầm Shinichi mấy năm, theo đuổi mấy tháng không được nên từ đó sinh hận, ai từ tập đoàn Pr.Life ra đừng hòng vào được tập đoàn ấy.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    ???!!!
  • Với chuyện này, Ran chỉ biết trách mình xui xẻo, tiếp tục tìm kiếm công việc. Không làm công ty nữa, chuyển sang part time xem. Quán ăn nhanh thì lương quá thấp, cô đồng ý làm người ta lại không muốn nhận, chỉ muốn nhận sinh viên. Công việc nặng nhọc thì quá xa nhà cô, đợi khi cô đến nơi, người ta đã làm xong việc rồi ấy chứ.
  • Đi mãi, đến khi nhìn thấy bảng hiệu của một hội quán mới đẩy cửa vào.
  • Trong quán, bảng hiệu đã cũ xưa, phong cách rất cổ kính. Rất giống một quán ăn, nhưng vừa vào đã ngửi thấy hương trà phảng phất. Ran đảo mắt một vòng, chuẩn bị tìm đến bà chủ đăng tin tuyển dụng, thì ánh mắt rơi trên một căn phòng hơi hé cửa.
  • Bóng lưng người ngồi đó thẳng tắp, tay phải nâng một ly trà, một người phụ nữ ngồi đối diện đang rót trà cho anh. Hai người không ai nói gì với ai, nhưng không khí trông khá hòa hợp, dường như họ đã quen thân lâu rồi.
  • Nhân viên đến trước mặt cô.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Chào bạn, bạn có việc gì cần sao?
  • Ran rời mắt khỏi phòng nọ, trong lòng thầm cảm thán không trùng hợp như vậy chứ.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Mình đến xin việc…
  • Nhân viên hiểu rõ, gật đầu với Ran.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Để mình gọi bà chủ đến, bạn ngồi đây nhé.
  • Nhân viên cười rộ lên, Ran cũng gật đầu ngồi xuống ghế. Vậy mà nhân viên không phụ kì vọng của Ran, đi thẳng vào căn phòng cô không rời mắt nảy giờ. Cúi đầu nói chuyện với cô gái tóc ngắn trong phòng. Một lúc sau, cô ấy đứng dậy.
  • Người nọ cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Ran không tránh né kịp, cuối cùng vẫn đối mắt với người ấy.
  • Đúng vậy, là Shinichi.
  • Một tuần không gặp, lại cảm giác như nửa đời. Shinichi nhìn cô một lúc, hình như không hề bất ngờ sẽ gặp cô ở đây, Ran chớp mắt một chút, vậy mà nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh.
  • Ran chợt nhận ra, nếu mình không đến công ty, không làm việc với Shinichi, thì một chút liên hệ họ cũng không có. Nghề thư kí, quen với việc chăm sóc cấp trên, nên rất dễ sinh ra cảm giác dựa dẫm mơ hồ. Từ đó nghĩ rằng mình thích đối phương…
  • Bà chủ đến trước mặt Ran, nở nụ cười.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Xin chào?
  • Ran lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chào bà chủ.
  • Ran không liếc mắt sang bên phòng riêng lần nào, nên không biết Shinichi đã rời mắt đi chưa. Chỉ là trong lúc trò chuyện, Ran không rõ mình đã trả lời qua quýt bao nhiêu câu. Trong lòng hồi hộp mà chẳng biết vì sao.
  • Quần chúng
    Quần chúng
    Tôi rất tò mò, bạn có quen Shinichi không?
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
  • Vừa trả lời xong hàng tá câu hỏi từ nghề nghiệp đến nhà riêng, đột nhiên bẻ hướng sang Shinichi, Ran trong lúc nhất thời không trả lời ngay được.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Vì sao lại hỏi câu này?
  • Ran không tự kỉ cho rằng, bà chủ biết được tên mình từ miệng Shinichi. Quả nhiên, cô ấy cười tươi.
  • Quần chúng
    Quần chúng
    Vì Shinichi đã nhìn cô được nửa tiếng rồi, bắt đầu từ khi tôi ngồi xuống đối diện cô.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
  • Nửa tiếng… luôn nhìn cô?
  • Ran cứng người, không cựa quậy chút nào. Cuối cùng vẫn rũ mắt lắc đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Đó là sếp trước của tôi.
  • Quần chúng
    Quần chúng
    Thật sao?
  • Ran gật đầu. Người đối diện lại nở nụ cười tươi rói. Trong mắt chẳng có chỗ nào là tin tưởng. Mà Ran, cũng biết tại sao cô ấy không tin tưởng, bởi vì người nọ chẳng biết từ bao giờ đứng phía sau cô.
  • Ran quay đầu, liền thấy anh đứng đấy.
  • Trong đôi mắt nọ, vẫn không chừa lối cô đi. Ran nhìn thấy anh ở rất gần mình, cả người xa cách, nhưng tình cảm nọ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
  • Tim cô lạc nhịp một chút.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    T…ổng…
  • Shinichi có vẻ không vui mấy, không bận tâm người đối diện, kề sát cô.
  • Không gian quá nhỏ, Ran bất ngờ đến không kịp phản ứng. Shinichi cúi người ngang tầm mắt cô, Ran nhìn chằm chằm vào cà vạt hơi lệch của Shinichi, mất một lúc mới bình thản được.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Đứng dậy hay ôm đi?
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    ??? Anh nói thật à?
14
Chương 51.